Với con gái bố là người đàn ông đầu tiên được nhìn thấy trên đời và cũng là người luôn bên cạnh trong những niềm vui, nỗi buồn cuộc sống. Bài dự thi này chính là một câu chuyện cảm động như thế.
Bố là một từ thiêng liêng mà suốt đời này
có lẽ con thầm cảm ơn ông trời vì được cho con làm con gái của bố. Cuộc đời của
con đến giờ phút này đã là mẹ của Bon, Bống nhưng vẫn luôn là con gái bé nhỏ của
bố.
Từ ngày mẹ sinh ra
con và em Vũ rồi lớn lên mẹ luôn nói Bố luôn chiều và yêu con hơn em. Con cứ cười
và nói lại với mẹ vì “Con là người tình kiếp trước của bố mà”. Thế rồi con cứ lớn
lên trong tình yêu của cả nhà.
Ngày con đỗ Đại học
con còn nhớ mãi cảnh Bố đưa con vào nhập học ở Ký túc xá Đại học Quốc Gia TP Hồ
Chí Minh, đó là lần đầu tiên con thấy bố rơi nước mắt vì thương con, vì lần đầu
tiên bố phải xa con gái của bố. Ngày đó, KTX một tháng có bảy mươi nghìn tiền ở,
bữa cơm có năm nghìn. Bố sợ con gái của bố chưa khi nào xa nhà sẽ nhớ nhà, ăn sẽ
không đủ… Nhưng vèo một cái bốn năm đại học cũng qua.
Rồi ngày con lấy chồng lại là ngày con thấy bố rơi nước mắt với con lần thứ hai, con lấy Anh cũng gần nhà, Anh cũng thương yêu con. Nhưng bố biết con gái lấy chồng sẽ là con nhà người khác. Nhưng thật may mắn, con gái bố lại có nhà gần nhà bố mẹ. Bố yêu thương vợ chồng con hết mực. Ngày con sinh Bon – Hoàng Nghĩa bao nhiêu tình yêu thương của bố dành cho con, giờ lại yêu thương thêm cháu ngoại của Bố.
Cuộc đời con khi
sinh được Bon, Bống nhà cửa đàng hoàng, vợ chồng con có việc làm, sống hạnh
phúc như thế là bố đã mãn nguyện rồi. Ai cũng nói con sướng từ trong trứng vì từ
nhỏ đã được bố cưng chiều, chỉ biết ăn, biết học rồi học xong lấy chồng. Nhưng
cuộc đời không ai nói trước được điều gì bố nhỉ.
Đó là ngày 05/03/
2019 (AL) vào 12h05’ con nhận được cuộc điện thoại của bạn Anh: “Anh Giang bị
tai nạn mất rồi Yến ạ” con không tin vào tai mình, nhưng lý trí và trái tim con
lúc đó cũng chỉ biết níu vào Bố mà thôi.
Cầm điện thoại lên
con chỉ có gọi Bố: “Bố ơi, cứu anh Giang, Anh bị tai nạn”. Bố chạy ngay vào
cùng chồng của con, vào đến nơi Bố ôm anh và nước mắt chảy thành dòng. Chỉ biết
khóc và khóc mà thôi. Rồi bố lo hậu sự đưa anh về nhà. Ngày đám tang anh, Bố ngồi
một góc lặng lẽ bên quan tài, nước mắt cứ rơi. Ai đến viếng anh cũng thương bố,
vì ai cũng biết bố thương con gái bố nên bố thương con rể bố như con.
Từ đó ba mẹ con
con lại là gánh nặng của bố, mất chồng con như mất phương hướng, bao nhiêu khó
khăn trước mặt hiện ra. Bon mới có 05 tuổi chuẩn bị vào lớp 01, Bống mới có 17
tháng. Một đứa con gái được cưng chiều từ nhỏ, chưa va vấp trải qua khó khăn gì
trong cuộc sống, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này con không biết phải
làm sao. Rồi con lại về với bố cùng hai đứa cháu. Ai cũng nói, Giang nó đi nó
trả lại con gái cho bố và hai hàng khuyến mãi. Con thấy bố cười với họ nhưng
con biết bố khóc trong lòng.
Mới đó mà cũng đã
bốn năm trôi qua, mẹ con con luôn có bố - ông ngoại của hai cháu kề bên dù bất
cứ chuyện gì. “Bố ơi, đón cháu cho con với”, “Ông ngoại ơi xe đạp cháu hư, ông
lên đi sửa cho cháu”, “ Ông ơi nấu cơm cho mẹ con con với”… Có lẽ cuộc đời này
không bao giờ con kể hết công ơn của bố dành cho con.
Ai còn bố, xin hãy
trân trọng và dành hết tình yêu thương cho bố mọi người nhé. Có lẽ trên thế
gian này không có bố nào không thương con nhưng mỗi người có một cách thể hiện
cảm xúc khác nhau. Hãy trân trọng những gì mình đang có. Bố mẹ luôn là người
yêu thương con vô điều kiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét